AnuplayCham: Mùa đông & chàng trai bí mật (MTO 12 - 4/12/2010)
Lên đầu trang
Xuống cuối trang

LOGO

[FLASH]http://star.zing.vn/flash/zingStarPlayer.swf?username=&status=karaoke&song_id=5372&recorder_id=&urlDemo=http://image.star.zing.vn/flash/&domain=http://star.zing.vn&filetype=.swf[/FLASH]

TTH - CNTT - VINATEX

--Cảm ơn các bạn đã ghé thăm Blog của tôi--Mong các bạn góp ý để Blog càng phát triển--

6/12/10

Mùa đông & chàng trai bí mật (MTO 12 - 4/12/2010)

Mùa đông & chàng trai bí mật (MTO 12 - 4/12/2010)
Tháng 12, cứ đến tiết trời se lạnh, lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Và tôi bắt đầu trông chờ những món quà nhỏ khi Giáng sinh sắp đến gần…
Tấm thiệp Noel đầu tiên tôi được nhận là vào lớp 5.
Khi ấy, tôi cũng chẳng biết gì về phong trào “tặng thiệp cho nhau vào Giáng sinh”. Một ngày như mọi ngày, tôi đến trường như thường lệ, khoác một chiếc áo ấm to sụ, và ngồi vào vị trí quen thuộc của mình. Bỗng một cậu bạn đặt tấm thiệp lên bàn tôi, rồi chạy đi. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cô bạn thân chạy đến, mở tấm thiệp và reo lên khe khẽ: “Ái chà, thiệp đẹp quá! Ai thế nhỉ?”
Tấm thiệp hình vuông, bìa là một cô gái mặc áo ấm màu đỏ, bên cạnh là cây thông rực rỡ, thấp thoáng cỗ xe nai của ông già Noel. Bên trong là nét chữ rất đẹp: “Chào bạn. Mình rất hâm mộ thành tích học tập của bạn. Vô tình được biết Noel năm nay là sinh nhật bạn, nên mình gửi thiệp chúc. Noel và sinh nhật vui vẻ nhé. Tối nay ông già Noel sẽ tặng cho bạn món quà bạn hằng mong”.
Chỉ đơn giản thế thôi mà một cô bé 10 tuổi cứ nâng niu tấm thiệp và đọc đi đọc lại những nội dung trong đó…
o0o
Khi tôi lên cấp 2, tặng thiệp Noel cho nhau đã trở thành một trào lưu rất phổ biến. Lớp 6, tôi nhận được rất nhiều thiệp, và tôi cũng phải tặng lại cho bạn bè. Phải nói rằng các mẫu thiệp khi ấy rất nhỏ, rất đơn giản và lại rẻ (chỉ cần 1000 đồng cũng mua được thiệp, thiệp nhạc là 5000 đồng), nên tôi có thể mua được khá nhiều… Cứ như đặc trưng của mùa đông, khi tháng 12 đến, khi mọi người phải lo chuẩn bị ôn tập cho kì thi sắp đến gần, là tôi lại nôn nao trông chờ những tấm thiệp cókiểu dáng khác nhau kèm những lời chúc không giống nhau. Nó như một món quà mừng sinh nhật ý nghĩa nhất đối với tôi.
Mùa đông năm lớp 7, khi tôi ngồi co ro trên băng ghế đá đợi bạn và lấy hai tay xoa thật nhanh rồi áp vào má liên tục, thì một anh bạn nào đó bỗng chạy vụt qua. Khi tôi kịp định thần thì thấy trên tay mình vẫn là một tấm thiệp vuông vức giống hồi còn học lớp 5.
“Giáng sinh vui vẻ. Mình luôn bên cạnh bạn. Noel này cứ ước thật nhiều đi nhé, những điều ước ấy sẽ trở thành hiện thực”
Tôi trăn trở mãi về “cậu bạn bí ẩn” ấy, và tôi ước, giá mà cậu để tôi được gặp một lần…
o0o
Cấp 3, tôi ít được nhận thiệp. Phần vì tôi không còn hòa đồng như xưa, phần vì đến môi trường mới, tôi chưa kịp thân với mọi người. Mười sáu tuổi, tôi bỗng cảm thấy mình bắt đầu lớn, với vô vàn xúc cảm khác lạ và những đổi thay trong bản thân mình…
Mùa Noel lại đến. Tôi trông chờ một cậu bạn vụt chạy qua mình. Lúc ấy tôi sẽ kịp nắm tay cậu ấy lại và tôi sẽ biết cậu ấy là ai… Nhưng hình như, năm nay cậu ấy không học trường này…
Cậu ấy quên tôi mất rồi…
o0o
Tôi miệt mài làm một tấm thiệp tặng cho người mà tôi để ý từ lâu. Anh chàng này có tài, đẹp, và lạnh lùng. Sự lạnh lùng của hắn bằng rất nhiều mùa Giáng sinh cộng lại. Tôi không đủ can đảm để nói cho cậu những điều mà tôi thầm che giấu bấy lâu.
Tôi biết anh chàng này từ khi học cấp 2. Hắn luôn được lãnh thưởng nhiều hơn tôi, và mỗi khi thấy tôi, hắn đều cười ẩn ý. Tôi dần rung động trước điều đó từ khi nào chẳng rõ…
Tôi nhờ một cô bạn tặng thiệp cho hắn. Lấp ló phía sau gốc bàng để xem thái độ, tim tôi đập mạnh như thể tôi đang đứng bên cạnh hắn…
Một buổi chiều, khi trời tím dần và không khí bắt đầu sệt và lạnh. Bỗng dưng một giọng nói trầm ấm phả vào tai tôi: “Ngốc!”
Tôi giật mình quay lại. Là cậu ấy, người mà tôi để ý đã bao lâu nay…
Tôi đỏ mặt. Và ngay vào khoảnh khắc ấy. Tôi chợt cảm nhận sự quen thuộc đến không ngờ. Dáng vóc, phong cách, điệu bộ...giống hệt cậu bé năm nào…
“Chào bạn. Mình rất hâm mộ thành tích học tập của bạn” - Hắn nói giọng trầm ấm để khơi gợi quá khứ cho tôi... Thì ra, bao lâu nay, hắn cũng muốn làm quen, nhưng ngại... Và hắn chỉ biết tặng tôi thiệp vào mỗi mùa Noel, khi tiết trời lạnh dần và những bài hát Giáng sinh bắt đầu vang lên khắp chốn...
Có lẽ, đây là mùa Noel tôi hạnh phúc nhất.

Đã có:
0
nhận xét

Đăng nhận xét

Có Nhận Xét

Giao Lưu