AnuplayCham: Luôn có một người dõi mắt theo tôi...
Lên đầu trang
Xuống cuối trang

LOGO

[FLASH]http://star.zing.vn/flash/zingStarPlayer.swf?username=&status=karaoke&song_id=5372&recorder_id=&urlDemo=http://image.star.zing.vn/flash/&domain=http://star.zing.vn&filetype=.swf[/FLASH]

TTH - CNTT - VINATEX

--Cảm ơn các bạn đã ghé thăm Blog của tôi--Mong các bạn góp ý để Blog càng phát triển--

5/12/10

Luôn có một người dõi mắt theo tôi...


Luôn có một người dõi mắt theo tôi...Viết lúc 11 tiếng trước

Mọi người trên chuyến xe buýt đều khá quen thuộc với hình ảnh một cô gái khá trẻ và xinh đẹp, trên tay luôn cầm một cây gậy màu trắng từng bước dò dẫm leo lên xe buýt. Cô đưa vé cho bác tài xế rồi mò mẫm từng bước dọc lối đi trên xe để tìm chỗ ngồi trống theo sự hướng dẫn của bác tài, rồi cô cũng tìm được chỗ, ngồi xuống ôm cái cặp vào lòng, cây gậy dựa vào chân nằm nghỉ kế bên...
Thấm thoát đã một năm kể từ khi Susan, người phụ nữ 34 tuổi trở nên mù lòa chỉ vì bị định bệnh sai mà cô phải mãi mãi giã từ ánh sáng. Cô đột ngột rơi vào một thế giới tối tăm cùng với cảm giác giận dữ, thất vọng và chua xót. Từng là một phụ nữ tự lập, Susan bây giờ rơi vào tâm trạng cuồng quẫn với ý nghĩ mình là người vô dụng, không còn ý nghĩa đối với mọi người ... "Tại sao lại xảy đến với tôi chứ?" Cô rên xiết, tim thắt lại với nỗi căm phẫn không nguôi. Nhưng dù cô có khóc, có nguyền rủa, có cầu xin bao nhiêu đi nữa thì cô cũng phải chấp nhận sự thật đau đớn, đó là ánh sáng đã ra đi và không bao giờ quay trở lại với cô nữa.
Sự phiền muộn vây lấy Susan. Để trôi qua được một ngày, cô phải cố gắng với nỗi căm phẫn và sự kiệt sức mỏi mòn. Và giờ đây, người mà cô có thể dựa vào chính là Mark, chồng cô.
Mark là một sĩ quan quân đội không quân và anh yêu Susan bằng cả trái tim. Khi cô đột nhiên không còn nhìn thấy được và lặn ngụp trong nỗi đau khổ tuyệt vọng, anh cũng đau khổ không kém và quyết tâm giúp vợ mình lấy lại niềm tin mà cô đã từng có. Nền tảng quân đội đã dạy Mark phải biết đối mặt với những tình huống dễ bị tổn thương như thế và anh biết chắc rằng đây là trận chiến khó khăn nhất mà anh phải đối mặt.
Đến lúc nào đó, Susan cũng đã tự vực dậy và quyết định đi làm trở lại. Nhưng vấn đề khó khăn là cô sẽ đến chỗ làm như thế nào đây? Cô đã từng đi làm bằng xe buýt nhưng bây giờ thì rất sợ khi phải tự mình làm điều đó. Mark đề nghị sẽ chở cô đi làm mặc dù hai chỗ làm ở hai hướng khác nhau và khá xa. Lúc đầu, điều này an ủi được Susan và Mark cũng cảm thấy an tâm vì có thể chăm non vợ vẫn chưa quen một mình với bóng tối vây quanh. Tuy nhiên, không lâu sau Mark nhận ra rằng sự sắp xếp này có chút bất ổn vì anh cứ phải luôn vội vã và thật sự anh muốn Susan phải dần làm quen lại với tính tự lập. Nhưng Susan rất sợ khi nghĩ là cô sẽ tự mình đón xe buýt đi làm. " Tôi bị mù!". Cô nói cay đắng."Làm sao tôi biết được là mình đang đi đâu? Tôi có cảm giác là anh đang muốn bỏ rơi tôi." Trái tim Mark như vỡ ra khi nghe những lời ấy, anh hứa với Susan rằng mỗi sáng anh sẽ cùng đón xe buýt đi làm với Susan và mỗi chiều sẽ đón cô về cho đến khi nào cô chắc chắn sẽ tự mình làm được điều ấy.
Và điều đó đã xảy ra. Trong suốt 2 tuần đầu, Mark trong bộ quân phục cùng đi làm và cùng về với Susan mỗi ngày. Anh dạy cô cách dựa vào cảm giác và đôi tai để biết mình đang ở đâu và làm gì cho tốt. Anh giúp cô làm quen với những bác tài xế lái xe buýt vì họ sẽ hướng dẫn cô tìm chỗ ngồi. Anh chọc cho cô cười thậm chí trong những ngày khó khăn nhất khi có lúc cô đã vấp chân khi bước ra khỏi xe hay có lúc cô đã làm rơi cặp táp xuống lối đi trên xe buýt với giấy tờ bay khắp mọi nơi.
Và đến một ngày, Susan quyết định cô sẽ tự mình đón xe đi làm không cần Mark đưa đón cô nữa. Sáng thứ hai, trước khi rời khỏi nhà, cô choàng vòng tay quanh người Mark, người đồng hành xe buýt với cô, người chồng và cũng là người bạn tốt nhất của cô. Cô chào tạm biệt anh và lần đầu tiên họ đi hai hướng khác nhau.
Thứ ba, thứ tư, thứ năm... cô tự xoay sở một mình, mỗi ngày vẫn trôi qua khá bình an nhưng cô vẫn cảm thấy chưa được yên tâm. Tuy vậy, sự thật là cô đã tự lo được cho bản thân mình.
Vào một ngày, Susan bước lên xe buýt như thường lệ. Khi cô đưa vé cho bác tài để xuống xe, ông ấy buột miệng nói: "Này cô gái! tôi thật sự ganh tỵ với cô đấy." Susan không chắc người tài xế đang nói về cô hay một ai khác. Tò mò, cô hỏi bác tài, "Tại sao ông nói ông lại ganh tỵ với tôi?". Bác tài đáp, " có ai được quan tâm, chăm sóc từng chút một như cô đâu."
Susan không hiểu ông nói gì cả. Cô hỏi lại lần nữa."Ông muốn nói gì ạ?" Bác tài trả lời, "Cô biết không, suốt một tuần qua cứ mỗi buổi sáng, có một thanh niên trong bộ quân phục đứng sẵn tại góc đường theo dõi cô bước xuống xe. Cậu ta muốn chắc rằng cô có thể băng qua đường an toàn, nhìn cô bước vào văn phòng. Rồi anh ta gởi đến cho cô một nụ hôn gió, chào tạm biệt rồi bước đi. Cô đúng là một cô gái may mắn đấy!"
Những giọt nước mắt hạnh phúc ướt nhòe khuôn mặt Susan. Mặc dù không nhìn thấy được Mark nhưng cô vẫn luôn cảm nhận được sự hiện diện của anh bên cạnh.Cô quả thật rất may mắn vì anh đã tặng cô một món quà quý giá hơn cả ánh sáng, đó là món quà tình yêu mà có thể mang ánh sáng đến bất cứ nơi nào bóng tối ngự trị...
_Sharon Wajda_
một câu chuyện dành cho mọi tâm hồn 

Đã có:
0
nhận xét

Đăng nhận xét

Có Nhận Xét

Giao Lưu