AnuplayCham: Viết cho ngày gió lạnh (MTO 12 - 4/12/2010)
Lên đầu trang
Xuống cuối trang

LOGO

[FLASH]http://star.zing.vn/flash/zingStarPlayer.swf?username=&status=karaoke&song_id=5372&recorder_id=&urlDemo=http://image.star.zing.vn/flash/&domain=http://star.zing.vn&filetype=.swf[/FLASH]

TTH - CNTT - VINATEX

--Cảm ơn các bạn đã ghé thăm Blog của tôi--Mong các bạn góp ý để Blog càng phát triển--

7/12/10

Viết cho ngày gió lạnh (MTO 12 - 4/12/2010)

Viết cho ngày gió lạnh (MTO 12 - 4/12/2010)

Gió lạnh hôm nay mới về, nhưng từ tối qua, mẹ nó đã gọi điện lên gióng giả: “Con à, sáng mai mẹ gửi quần áo ấm lên cho con! Con chịu khó ra bến xe lấy nhé!”.
  
Thế là, sáng nay, dù không phải đi học thì nó vẫn phải dậy sớm, lọ mọ đi xe bus ra bến xe phía Nam. Vừa gật gù trong xe nó vừa càm ràm mẹ: “Mới gió mùa đông bắc thôi mà mẹ cứ như là mùa đông đến ngay ý”. Chú phụ xe nhìn nó khệ nệ ôm cái bọc quần áo to đùng, cười ngất: “Nhất cô đấy nhé! Trời tối như mực mà mẹ nó vẫn ra tận đầu ngõ, gửi quần áo cho cô”. Lúc bấy giờ, nó mới nhớ ra lúc xe chạy qua nhà nó là 5h sáng. Lúc ấy, trời vẫn còn tối om. Cánh đồng trước làng còn ướt đẫm sương. Và, nó tưởng tượng ra mẹ, với cái áo len đã không còn mới, trong cơn gió lạnh đầu mùa. Chợt thấy thương yêu từ đâu len lỏi về thật khẽ.
Ngày gió lạnh. Nó ra đón nhỏ bạn từ miền trong ra chơi. Một cái ôm chặt cho ngọt ngào giữa ngày có gió. Con nhóc đến lạ, rét co ro mà vẫn cứ xuýt xoa: “Thế này mới đúng là cái rét của Hà Nội”. Bạn nó còn ngâm nga: “Những phố dài xao xác hơi may…” làm nó bật cười: “Này, học chuyên Văn 7 năm mà sao tớ không thế lãng mạn như cậu nhỉ?”. Bắt đầu một chuỗi những khám phá. Một cái xe đạp nhỏ phải chở một nhóc gầy, một nhóc béo. Bạn nó đằng sau véo von hỏi bằng giọng ngọt như đường phèn của miền đất phương Nam: “Cậu ơi, người ta có nghĩ là chúng mình đang làm xiếc trên đường không”. Những hàng ô mai san sát nhau ở phố Hàng Đường làm nhỏ bạn của nó tít cả mắt. Để tiết kiệm hầu bao, nhỏ quyết định mua mỗi thứ ô mai…một lạng. Nhìn nhỏ bạn mập ù, chạy lăng xăng trong quán, chốc chốc lại kêu toáng lên: “Bác ơi, cân cho cháu một lạng loại này. Í, một lạng loại kia nữa…” nó không khỏi phì cười.
Thích nhất là khi nó ra cầu Thê Húc. Có hai anh, chị người nước ngoài, đứng chụp ảnh cùng nhau. Anh kéo chị sát đứng sát vào, giơ máy lên như kiểu của bọn nó vẫn “tự sướng”, trông rất tình cảm. Nhìn anh loay hoay, nó lại gần: “Can I help you?”. Anh mừng húm: “Yes, yes!”. Thế là, nó cầm máy, bấm liên tục mấy kiểu liền. Đọng lại trong nó, là ánh mắt rạng rỡ và hân hoan của hai anh chị ấy.
Ngày lạnh, nó một mình đi mua len ở một quán nhỏ trên phố. Bà lão bán len đã già, ánh mắt đôn hậu và giọng nói của người Hà Nội: “Chưa mùa đông mà đã mua len hở con?” Nó se sẽ đáp: “Vâng ạ. Con đan dần đi chắc cũng vừa!”. Dường như hiếm khi bà lão có người trò chuyện, ngoài những khách đến mua len nên có bao nhiêu tâm sự dốc hết cùng nó. Bà lão vuốt vuốt những sợi len, kể với giọng tự hào: “Hồi còn trẻ, ta là cô gái biết đan len nhiều kiểu nhất trong vùng. Ông nhà ta cũng vì cảm những mũi len mà nên duyên chồng vợ. Tiếc thay…” Ánh mắt bà lão như có khói bay qua. Có lẽ, bà lão đang nhớ ông lão, nhớ đến những mũi len đầu tiên bà đan cho ông. Quay trở lại với nó, bà lão trầm ngâm: “ Phụ nữ là người xây tổ ấm con ạ. Là con gái, phải quan tâm đến người thân của mình, kể cả từ những điều nhỏ bé nhất, như đường kim mũi chỉ”. Nó chỉ “Vâng”, rất ngoan ngoãn. Ở bà lão, có nét gì đó hiền từ, hồn hậu như của mẹ làm nó quyến luyến không muốn về ngay. Chọn xong mấy màu len và lúc đó trời cũng tối, nó mới đứng dậy: “ Con xin phép về, kẻo muộn”. Có chút tiếc nuối, lúc bà lão bảo: “Ừ, con về. Khi nào rảnh thì cứ đến đây. Ta dạy cho mấy kiểu đan hay lắm. Không cần phải mua len đâu”.
Tối, nó đang lồng cái chăn bông to đùng thì mẹ gọi điện lên. Kiểu nói của mẹ, cứ làm như nhà nó xa Hà Nội cả ngàn km chứ không phải là gần trăm cây số: “Nhận được quần áo chưa hả con? Mẹ chỉ sợ, rủi mà đường xá xa xôi, quần áo mà thất lạc thì mày chết rét”. Nó cười hi hi: “Con đang mặc cái áo len mẹ gửi này, con lồng cả chăn bông để đắp nữa. Ấm lắm!” Vẳng bên ngoài là tiếng con em gái nó léo nhéo: “Mẹ nhớ dặn chị mua ô mai về cho con đấy. Mà, chị không được “rút ruột công trình” đâu nhé!” Áo mẹ giặt từ lâu, nhưng vẫn thơm lừng. Lẫn trong mùi băng phiến, là mùi của những cây đinh lăng mọc cạnh dây phơi. Nó áp má vào, nghe hương thơm gọi về những điều thân quen lắm.
Gió đầu mùa xạc xào bên ngoài cửa phòng trọ. Nó kéo chăn lên ngang cằm, mơ màng nghĩ đến lúc hoàn thành mấy cái khăn len. Nó sẽ mang hết về nhà, phân phát: “Cái này của mẹ, cái này của ba, còn cái này cho nhóc!” và bắt cả nhà quàng cho bằng hết. Cảnh tượng một cô nhỏ ngồi giữa không gian xam xám của mùa đông, bên những cuộn len đỏ, len vàng, len thẫm… chắc là ngố lắm.
Hình như, mai vẫn là ngày gió. Vẫn là những ngày bình yên và ấm áp như hôm nay và nhiều hôm khác nó đã có. Những ngày rất nhiều thương yêu…
Mai Hà Uyên

Đã có:
0
nhận xét

Đăng nhận xét

Có Nhận Xét

Giao Lưu